Thiên Thiên
Một ngày thật đẹp.. một không khi ấm áp tràn ngập khu vườn ,,
cứ tưởng hôm nay sẽ tận hưởng một ngày hạnh phúc cùng người mình yêu,..
... thì ...
anh hẹn tôi ra, nói thẳng một câu chia tay ..
tim tôi như mũi tên xuyên vào.. không thể tin anh lại có thể đối xử với tôi như vậy.
hôm nay vừa tròn 180 ngày chúng tôi yêu nhau, cũng là ngày anh bỏ rơi tôi..
nơi mà chúng tôi có rất nhiều chuyện xảy ra.. anh không quen tôi, tôi không biết anh. cả 2 đều không thích về nhau.. và cũng là nơi có rất nhiều kỉ niệm, những trận cãi vã, những hiểu lầm..
có thể nói nơi mà chúng tôi bắt đầu 1 tình yêu.
hôm nay vừa tròn 180 ngày chúng tôi yêu nhau, cũng là ngày anh bỏ rơi tôi..
nơi mà chúng tôi có rất nhiều chuyện xảy ra.. anh không quen tôi, tôi không biết anh. cả 2 đều không thích về nhau.. và cũng là nơi có rất nhiều kỉ niệm, những trận cãi vã, những hiểu lầm..
có thể nói nơi mà chúng tôi bắt đầu 1 tình yêu.
Chạy .. tôi cố chạy thật xa nơi đó ..
cố chạy khỏi chốn đông người..
rất cần một nơi yên tịnh để khóc thật lớn hét thật to...
Như những thói quen hằng ngày, dẫu biết anh đã bỏ rơi tôi, nhưng không hiểu sao trong tôi cứ xem nó như là một giấc mơ,.. bước .. bước đến những nơi tôi và anh quen nhau..những nơi chúng tôi có biết bao kỉ niệm, nơi chúng tôi hay tranh cãi.. nhưng anh thật sự đã xa tôi.
Chờ, vẫn cứ chờ 1 tin nhắn, 1 cuộc điện thoại..
bấm.. cứ bấm mãi số của anh.. bấm rồi lại tắt..
sợ.. sợ anh sẽ không bắt , sẽ không trả lời tin nhắn
vẫn cố quên đó, vẫn xem lời anh nói chỉ là đùa.. nhưng sự thật vẫn là sự thật.
gặp anh, anh tránh mặt
chờ anh, anh vô tâm để tôi 1 mình
Và rồi một khoảng thời gian dài cũng đủ để không còn đau khi nghĩ tới anh.
Hôm nay là sinh nhật cô bạn thân nhất của tôi.. cô dẫn vào một người,, và giới thiệu đó là người yêu mình.
tôi không thể tin vào mắt mình .. bởi vì ... người đó là người đã làm tôi đau nhất..,
vẫn cố vẫn gượng vẫn cười ..
vẫn cố không quen không biết
suy nghĩ vì sao anh lại làm thế với tôi?
Thời gian sau .. tôi cố tiếp cận anh .. cố làm mọi thứ để cô ấy nhận ra mặt thật của anh..
nhưng dường như mối quan hệ..,, mọi hiểu lầm của 2 người không như tôi mong muốn.
cô tuyêt vọng .. mọi cảm giác trước đây của tôi dường như giống hiện tại của cô ..
tôi hiểu cảm giác đó! nhưng hình như nó đã đi quá xa như tôi dự tính.
Cô nhờ tôi trả lại vật kỉ niệm mà anh tặng cô.. khi tôi tới gần chỗ anh.. tôi thấy anh điện cho cô ấy.. và những giọt nước mắt của anh .. giọt nước mắt cô ấy, làm tôi thấy chính tôi là người có lỗi.
tôi lẳng lặng ra đi... tim tôi như xé nát 1 lần nữa.. tại sao chứ? tôi phải vui lên mà..tại sao lại .. ... ...
có lẽ tình cảm anh dành cho cô ấy là thật.
Ngày ngày qua ngày khác anh đều đến chỗ cô ấy.. cầu mong cô ấy hiểu và tha lỗi cho anh. Cả 2 đều đặt trái tim hướng về nhau, đều không muốn ai phải đau .. và rồi cô thật sự mềm lòng và quay lại với anh.
Một khoãng thời gian sau,cứ tưởng mọi chuyện đã êm đẹp thì lại có 1 sự thật, sự thật này đã khiến tôi có một trận cãi vã với người thân, họ thật sự làm tôi quá thất vọng, tôi ghét họ và ghét chính bản thân mình, tại sao lúc đó tôi không nhận ra rằng.. anh xa tôi vì sự ngăn cản của gia đình.. .
Đúng! Anh không giàu, chỉ đủ ăn đủ mặc, là 1 nơi nhỏ nhắn nhưng lại ấm cúm, không lạnh lẽo như nơi khác.
có thể tôi sẽ không có tương lai, không giàu sang, và sẽ không có được những gì mình muốn. nhưng, nếu tạo 1 cuộc sống chỉ riêng tôi và anh.. thì điều đó mới chính là điều tôi cần.
Bật khóc khi biết anh giấu tôi, chợt nhận ra tim mình thật sự đang rất cần anh. Tôi muốn gặp anh, muốn ôm chầm lấy anh, bước, cố bước thật nhanh, thật nhanh đến chỗ anh. Khi nhìn thấy anh tôi không thể kìm nén cảm xúc của mình và đã khóc trên vai anh.
Anh đáp trả tôi bằng cái ôm, có lẻ cái ôm này không còn là tình cảm thật sự, 1 cái ôm an ủi.. Và .. từ trên tay rơi xuống 1 món quà mà cô tặng anh.. cô đã thấy, ..vội vã chạy đi.
Tíc .. tac .. tic .. tac..! Chỉ còn mình tôi tại nơi đây! Anh thật sự rời xa tôi.
1 tuần 2 tuần trôi qua thật nhanh.. 3 tuần 4 tuần lại đến, suy nghĩ rất nhiều và khóc cũng rất nhiều, mệt! rồi lại thiếp đi, và cuối cùng tôi đã quyết định ra đi. Tôi sẽ đi du học như lời ba mẹ muốn.
Một nơi thật yên bình, chỉ có tiếng sóng biển, nhắm mắt và hít thở thật sâu, chờ 1 người..
và cuối cùng cũng đến,.. tôi trả lại vật kỉ niệm cho cô ấy..
Đúng! Anh không giàu, chỉ đủ ăn đủ mặc, là 1 nơi nhỏ nhắn nhưng lại ấm cúm, không lạnh lẽo như nơi khác.
có thể tôi sẽ không có tương lai, không giàu sang, và sẽ không có được những gì mình muốn. nhưng, nếu tạo 1 cuộc sống chỉ riêng tôi và anh.. thì điều đó mới chính là điều tôi cần.
Bật khóc khi biết anh giấu tôi, chợt nhận ra tim mình thật sự đang rất cần anh. Tôi muốn gặp anh, muốn ôm chầm lấy anh, bước, cố bước thật nhanh, thật nhanh đến chỗ anh. Khi nhìn thấy anh tôi không thể kìm nén cảm xúc của mình và đã khóc trên vai anh.
Anh đáp trả tôi bằng cái ôm, có lẻ cái ôm này không còn là tình cảm thật sự, 1 cái ôm an ủi.. Và .. từ trên tay rơi xuống 1 món quà mà cô tặng anh.. cô đã thấy, ..vội vã chạy đi.
Tíc .. tac .. tic .. tac..! Chỉ còn mình tôi tại nơi đây! Anh thật sự rời xa tôi.
1 tuần 2 tuần trôi qua thật nhanh.. 3 tuần 4 tuần lại đến, suy nghĩ rất nhiều và khóc cũng rất nhiều, mệt! rồi lại thiếp đi, và cuối cùng tôi đã quyết định ra đi. Tôi sẽ đi du học như lời ba mẹ muốn.
Một nơi thật yên bình, chỉ có tiếng sóng biển, nhắm mắt và hít thở thật sâu, chờ 1 người..
và cuối cùng cũng đến,.. tôi trả lại vật kỉ niệm cho cô ấy..
Anh ấy thật sự yêu cô, cô cũng thật sự yêu anh ấy, tôi đã giải thích hết mọi chuyện,
chúng tôi ôm nhau xem như chưa có gì xảy ra, đối với tôi đối với cô ấy chúng tôi vẫn là bạn, còn đối với anh, tôi sẽ xếp anh vào quá khứ, 1 quá khứ vẫn mãi tồn tại trong tôi.
vẫy tay chào, bước đi trên môi nở nụ cười, 1 nụ cười gượng.
chúc anh và cô ấy hạnh phúc.!
chúng tôi ôm nhau xem như chưa có gì xảy ra, đối với tôi đối với cô ấy chúng tôi vẫn là bạn, còn đối với anh, tôi sẽ xếp anh vào quá khứ, 1 quá khứ vẫn mãi tồn tại trong tôi.
vẫy tay chào, bước đi trên môi nở nụ cười, 1 nụ cười gượng.
chúc anh và cô ấy hạnh phúc.!
I like it :X
ReplyDeletepro
ReplyDeleterung động
ReplyDeleteVào rồi mà không xem thì kỳ.
ReplyDeleteNội dung khá tốt.
Kết cấu diễn tả tâm trạng rất phù hợp với nội dung.
Nhưng nếu bạn nói đây là chuyện thật của bạn thì, xin lỗi, mình không thể tin được.
Yêu tròn 180 ngày, và năm nay chỉ mới 16 tuổi. Và theo mình hiểu thì 180 ngày đó có lẽ còn cách đây lâu nữa, tức là khoảng 12 tuổi. Vậy tuổi đó thì yêu như thế nào? Bố mẹ bạn có biết và cho phép bạn yêu vào tuổi đó không?
Cuối cùng, nên gắn chữ ST vào nhá.^^~
ljke nÈk......cUm~ đỘng lúm
ReplyDeletehj`
ReplyDeleteMình có làm một sự kiện để cổ vũ cho các bạn mau đạt giải. Mời bạn tham gia và nhớ đăng lại bài cổ vũ để quảng bá sự kiện đến tất cả bạn đọc của bạn và chúng ta sẽ càng nhanh thắng lợi.
ReplyDeletehttp://www.vnblogspot.com/2012/03/like-manh-va-blogspot-chung-ta-se-vo.html
like !tu dung vao ma kodoc thi to mo wa ha!chuc thanh cong.
ReplyDeleteLike! nờz hay lém :">
ReplyDeletechuyện tình cảm mình không thik lắm nhưng bài viết này có cốt truyện và có kết thúc cũng hay :D mà đọc mỏi mắt quá :))
ReplyDeleteđọc đc câu đầu vs kâu cuối...=))
ReplyDeleteMột khoãng thời gian sau,cứ tưởng mọi chuyện đã êm đẹp thì lại có 1 sự thật, sự thật này đã khiến tôi có một trận cãi vã với người thân, họ thật sự làm tôi quá thất vọng, tôi ghét họ và ghét chính bản thân mình, tại sao lúc đó tôi không nhận ra rằng.. anh xa tôi vì sự ngăn cản của gia đình.. . Nếu vậy thì tại sao anh ấy lại khóc vì cô kia ??
ReplyDeleteđó có phải là nc mắt giả tạo hoặc nếu anh ấy khóc thật vì cô kìa thì "tôi" việc gì phải thất vọng gia đình ?
ReplyDeleteLike
ReplyDelete